Nhãn




“Mọi ý nghĩa cuộc sống đều do chính chúng ta tạo nên”

[All meaning is self-created.]

--Virginia Satir (bác sĩ tâm lý nỗi tiếng người Mỹ)


Thời xưa, nếu một người phạm tội ăn cắp sẽ phải gánh chịu một hình phạt vô cùng cay nghiệt: bị xăm chữ “St”, viết tắt của Stealer (kẻ cắp), lên trán. Kể từ đó về sau, người này bị gắn chặt với cái tiếng xấu cả đời, đi đâu cũng bị người đời dè bỉu, xa lánh.

Chuyện kể rằng anh chàng nọ bị kết tội ăn cắp và phải xăm chữ St trên trán, anh luôn mang trong mình nỗi mặc cảm vì một thời lầm lỡ mà giờ đây bị cả xã hội ruồng rẫy. Một ngày nọ khi ngồi trong công viên bỗng có một người lạ mặt đến ngồi bên cạnh anh. Không giấu nổi ngạc nhiên, anh ta bèn hỏi:

- Này, tại sao ông lại ngồi cạnh tôi, ông không sợ sao?
- Sao lại phải sợ nhỉ? Với lại tôi thấy anh rất thánh thiện để ngồi gần cơ mà – người đàn ông đáp.
- Bộ ông không thấy trên trán tôi có chữ gì sao mà bảo tôi lương thiện?
- Có, tôi có thấy. Trên trán anh có xăm chữ “Vị thánh” (St. còn là chữ viết tắt của Saint) Nên tôi rất an tâm khi ngồi cạnh anh đấy chứ.

Ngày hôm ấy là bước ngoặt trong cuộc đời chàng trai, khi anh một lần nữa tìm lại sự thật: anh là một người tốt.

Bên trong mỗi chúng ta luôn có một vị quan tòa liên tục kết án mọi sự vật, sự việc xung quanh. Ta “đóng nhãn” mọi thứ, cho người khác và cho chính mình những hình ảnh tiêu cực. Có vô số chữ có thể viết tắt là St – cớ gì ai cũng chỉ đọc ra duy nhất thành Stealer? Vậy trong cuộc sống, ta đã gắn chữ Stealer ấy cho biết bao nhiêu người – hay nhìn mỗi một con người đều là Saint?

Người ta, hay cụ thể là tôi, thói thường dễ khó chịu khi người khác trễ hẹn; trong đầu ta chỉ xuất hiện “lại trễ”, “hắn coi thường mình”, “không tin tưởng được”,… thay vì nghĩ người kia có thể gặp khó khăn trên đường đi và họ cố gắng thế nào để đến được. Chúng ta quy kết cho hành động là bản chất: Người này ít nói ta cho là kiêu kỳ, người khác sôi nổi ta lại bảo hống hách,…Ta không thôi phán xét người khác và phán xét chính mình “tôi không thể”, “tôi là kẻ thất bại”, “mình sẽ lại làm hỏng nữa cho xem”,…

Chúng ta phiên dịch mọi thứ, phỏng đoán tất cả.

Chính những nhãn mác ấy bẻ cong sự thật và che mờ lý trí của chúng ta, để rồi trong ta chỉ còn những hoài nghi, tự ti, sợ hãi. Nếu phải đọc một quyển sách hàng ngày, liệu ta có muốn ngày ngày phải xem những trang sách toàn rác rưởi, xấu xa, đen tối trong đó? Không ai khác ngoài chính ta là tác giả cuốn sách cuộc đời, hãy viết lại những chương mới, ngôn từ mới, và những nhân vật mới tràn đầy tình yêu thương.

Bạn cần thay những “nhãn” cũ nào?

Comments

Popular posts from this blog

Bài học từ chai Coca

Biết mình

Món của mẹ