Mũi tên đã bắn ra không bao giờ thu lại được

Ngày
xưa, có một cậu bé tính hay nóng giận. Mỗi lần cáu kỉnh, cậu bé lại nói năng lỗ
mãng, cục cằn với mọi người xung quanh. Cha mẹ khuyên răn nhưng cậu vẫn chưa sửa
được.
Một
ngày nọ, cha cậu đưa cho con trai một túi vải chứa đầy đinh và dặn, mỗi lần
không giữ được bình tĩnh thì cậu cứ vác búa ra hàng rào gỗ quanh nhà và đóng
lên đó một cây đinh. Vâng lời cha, hễ nổi nóng là cậu bé lại phang búa đóng một
cây đinh vào hàng rào gỗ.
Mới
cuối ngày đầu tiên, trên mặt gỗ đã xuất hiện 37 cây đinh. Ngày tháng trôi qua,
túi đinh vơi dần, tính tình của cậu bé cũng dần thay đổi. Số đinh xuất hiện mỗi
ngày trên hàng rào ít dần đi, cậu thấy mình giữ được bình tĩnh tốt hơn trước.
Cuối cùng thì túi đinh cũng đã hết sạch. Cậu bé hoan hỉ thưa với cha rằng cậu
đã học được cách tự kiềm chế.
Người
cha chỉ mỉm cười. Ông dặn con trai rằng từ nay trở đi, nếu một ngày trôi qua mà
cậu không nổi nóng thì cậu được quyền nhổ bớt một cây đinh trên hàng rào. Chẳng
bao lâu sau, cậu bé đưa lại cho cha một túi đinh đầy, nặng trĩu hệt như ông đã
từng đưa cho cậu ngày nào.
Người
cha dắt tay con trai ra hàng rào. Thật tội nghiệp, mặt gỗ phẳng phiu ngày xưa
nay chi chít những lỗ đinh. Người cha nói với con trai: “Cha rất mừng là con đã
biết giữ bình tĩnh. Nhưng con hãy nhìn mặt gỗ kia mà xem. Mỗi lần con nóng giận,
ăn nói thô lỗ, là con đã gây ra cho những người xung quanh nỗi đau hệt như nỗi
đau mà mặt gỗ kia phải chịu đựng khi con đóng đinh vào nó. Cho dù con đã học được
cách giữ bình tĩnh và rút đinh ra thì những lỗ đinh sâu hoắm kia vẫn còn đó.
Tương
tự, dẫu con có hối cải, có xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì những người bị
con xúc phạm không bao giờ còn cảm xúc tốt đẹp với con như xưa. Con phải nhớ rằng
một lời nói cục cằn cũng tạo ra một vết thương lòng không kém một vết dao đâm,
một lỗ đinh đóng vào da thịt. Hãy biết kiềm chế mỗi lần con sắp nói ra những lời
mà con sẽ phải hối tiếc về sau.”
---
Mọi lỗi lầm chỉ có thể được thứ tha chứ không bao giờ
xóa nhòa. Những lý do như: “kiềm chế là giả tạo”, “tôi chỉ sống thật với cảm
xúc của mình” chỉ là sự biện hộ cho sự ích kỷ và vết thương lòng của chính người
đó.
Cho dù là một tâm hồn bao dung nhất trên thế gian, dù
nhân loại, văn hóa, tôn giáo có nhấn mạnh tầm quan trọng của lòng từ bi đến thế
nào thì tha thứ mãi không bao giờ là một việc dễ dàng. Vì thế hãy cố gắng hết sức
để không phải đặt người khác vào vị trí khó khăn ấy.
Comments
Post a Comment