Posts

Showing posts from August, 2018

Nhật ký đi học xứ người 25.8

Image
Đi nửa vòng thế giới để gặp được người hay ho xứ ta. Bạn tên Hương, đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ ở Mỹ về Công nghệ hoá sinh - tế bào gốc cho điều trị ung thư (wow!) Độc lập, hoạt bát, ân cần, thích khám phá, một phong cách khá khác với hình ảnh giới làm nghiên cứu. Bạn giúp mình có thêm cái nhìn thiện cảm về dân phòng lab (bên cạnh nhiều giúp đỡ khác từ trước lúc mới qua đây.) Người ta dễ thấy kết quả công việc của người thực hành chuyên môn như bác sĩ hay đội ngũ y tế,   nhưng để có một liệu pháp chữa bệnh, một phương thuốc mới là vô khối nỗ lực của những con người thầm lặng - đều đặn mỗi ngày ròng rã trong hàng năm trời đôi khi chỉ lặp đi lặp lại một thí nghiệm. Mà tuyệt đại đa số các cá nhân ấy không mấy ai biết/ nhớ đến công lao của họ. Nghe kể quy trình từ sơ khởi đến lúc được cấp phép thử nghiệm lâm sàng mới hình dung vai trò của bạn ý nghĩa nhường nào. Hương là một điển hình của người trẻ Việt, tài năng, hoài bão với nhiều suy tư: dấu ấn gì tôi sẽ để lại qua sự nghiệp

Nhật ký đi học xứ người 21.8

Image
Lượm lặt chuyện Mỹ Giao tiếp Người Mỹ có vẻ cực quan trọng chuyện giao tiếp xã hội, ai họ cũng có thể dễ dàng bắt chuyện và tỏ ra thân thiện. Dù đi ngoài đường hay trong cửa hàng, nếu nhìn thấy bạn thì tức khắc họ sẽ chào hỏi ngay, kèm giao tiếp mắt - "Hi! How're you doing?" như thể một câu thông lệ của văn hoá bên đây vậy. Và họ sẽ trông đợi bạn cũng đáp lại như thế "Very well, how are you?" Mấy ngày đầu qua mình cũng chưa quen, hơi ngợp trước hàng loạt câu chào như thế, có khi không để ý vô tình lờ đi không chào lại là bị bạn đi cùng nhắc nhỏ. Khổ, văn hoá VN từ nhỏ được dạy "Không được bắt chuyện với người lạ. Coi chừng bị lừa." nên cứ ngại ngùng ăn vào trong máu rồi. Coi như một dịp bước ra khỏi vùng an toàn. Dễ thiết lập kết nối như thế nhưng dân Mỹ lại vô cùng suy xét ai được phép bước vào vòng tròn bạn bè của họ. Chỉ khi thực sự tin tưởng một ai họ mới thực sự tiếp giao ở mức độ thân thiết hơn. Đi ăn Mỹ khá sòng phẳng chuyện ăn uống.

Nhật ký đi học xứ người 16.8.2018

Image
Trước ngày đi ai cũng hỏi "Có thấy buồn không, có lo nhớ nhà không?" - thực tình thì chờ hoài chưa thấy cảm giác ấy đến, chắc vì đi miết nào giờ thành quen. Chỉ là tâm trí chưa điều chỉnh kịp về mặt thời gian, đi xa lâu đến 2-3 năm thì chưa từng biết tâm trạng sẽ ra sao. Thôi thì tới lúc nào cơn buồn nhớ nhà đến thì đến. Rồi cũng tới ngày lên đường. Cả phái đoàn gia đình ra tiễn đông đủ. Nhà mình thường quan tâm qua hành động - như mua đồ cho, nấu nướng cho, dọn dẹp cho... không mấy khi bộc lộ cảm xúc kiểu "sến súa." Vậy nên bữa nay phá lệ, trước đi ôm từng người một cái. Ôi thế mà lần lượt người này đến người kia mắt đỏ hoe, làm mình cũng bồi hồi rưng rưng theo. Kệ, bày tỏ yêu thương cũng không phải điều quá khó nhỉ. Hành trình bay dài nhưng không tới nỗi quá mệt, có lẽ hăm hở lần đầu bay xa tới thế. Đầu tiên là 5 tiếng qua Narita, Nhật Bản bởi Japan Airlines. Ấn tượng nhất vẫn là các bạn tiếp viên Nhật, không đẹp quá xuất sắc nhưng dịch vụ và nhã nhặn thì