Nếu ngày mai không bao giờ đến…

Có người từng nói với tôi: “Người ta mãi trì hoãn những gì cần làm chỉ bởi họ sống như thể có 1000 năm để sống.” Đó có thể là khởi nghiệp, viết nhật ký, thăm nơi mình muốn đến, chia sẻ với người khác, tha thứ lỗi lầm hay nói một câu yêu thương. Có gì bảo đảm ngày mai ta sẽ không còn cơ hội nữa?

Vô thường… đó là bản chất của cuộc sống. Vạn vật đều có thời gian hữu hạn của nó, trong mỗi sự bắt đầu đều ẩn chứa cái tàn lụi vào một thời điểm tới hạn – để rồi một khởi đầu mới được nảy nở. Đừng sợ mà hãy biết ơn ngày cuối cùng, nỗi mất mát, sự chia ly xa cách vì nhờ đó ta mới nhận ra điều gì thật sự quan trọng, để biết bao dung, yêu thương và trọn vẹn cho hôm nay.

Cần hoàng hôn để quý trọng ngày nắng ấm đã qua, cần đêm tối để trông chờ bình minh đang tới…

Comments

  1. Bài viết hay bạn à, tuần mới nhiều thành công mới nhá.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Bài học từ chai Coca

Biết mình

Món của mẹ