Hồn nhiên
Cái hồn
nhiên của con trẻ luôn khiến người lớn ngạc nhiên đầy thích thú; lẫn nhắc nhở
chúng ta biết để tâm hồn bay bổng.
Chợt nhớ cái
hồi cô cháu gái còn nhỏ có những phát ngôn "xẩy hết" đại loại
như: Ở nhà này bà ngoại là bà chủ, mẹ là cô chủ, còn con (nghĩ 3 giây)...
a, con là "chị chủ"
Có một bận
khác cô nhóc khen:
- Cậu mặc áo
mô-đen quá
- Thế hả con
(hihi, cười thầm)
- Áo cậu
mô-đen, quần cậu "mô-xanh"
- Ô... (hôm
đấy mặc áo thun đen, quần jean xanh. Ra cách cháu hiểu "mô-đen" là thế
đấy)
Ấy vậy mà giờ
đã lớn tướng rồi. Ngôn ngữ ngây ngô nghịch ngợm ngày nào giờ chỉ toàn văn vẻ (mẫu).
Trong đôi mắt đâu rồi cái hăm hở sáng tạo không bị gò bó mà chỉ còn những áp lực
phải đúng, phải điểm cao, hạng cao.
Những khuôn
mẫu, thành tích và cái sự học làm vẩn đục một tờ giấy trắng nữa rồi...
Đang "trôi" miên man trên mạng để tìm những bức ảnh chủ đề mưa (chuẩn bị cho clip sắp thực hiện), không hiểu sao tôi lại "lạc" vào đây! Đọc mấy dòng tự giới thiệu của anh, tôi chợt phải dừng lại để suy ngẫm. Tôi cũng cảm thấy con người mình có quá nhiều mặt đối lập. Và vì thế, tôi cứ phải loay hoay, loay hoay... đi tìm cái con người thực sự của mình. Trong khi anh, anh lại rất thoải mái và "hoàn toàn vui thích" vì những điều đó! Có lẽ, tôi cũng phải nhìn nhận lại một cách thật "nhẹ nhàng" về mình!
ReplyDeleteChào Vân, rất vui được biết bạn.
DeleteTrong cuộc sống có những cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị - nhưng mình tin mọi việc xảy ra đều có lý do của nó. Nhật cũng ghé qua blog của bạn, có vẻ là 1 người giàu cảm xúc và máu văn chương nhỉ.
Nếu có dịp hẹn Vân cafe nói chuyện nhiều hơn nhé.